Câu hỏi ở đây: tại sao Út-da phải chết vì một tội có vẻ như nhỏ nhoi, trong khi Đa-vít lại được tha chết sau hai tội động trời?
Về Út-da, tội của ông là đã làm trái Lề Luật. Lề Luật đã ghi rõ: Hòm Bia Khế Ước phải được khiêng trên vai bởi con cháu dòng Lê-vi, và người khiên phải thanh tẩy chính mình trước khi khiêng kiệu (1 Sử Biên 15:11-15). Nhưng Út-da, người cai quản hành trình di chuyển, và đã quyết định dùng xe bò để chở Hòm Bia Thánh. Kết quả là xe đã trượt và Út-da đã chạm vào bia thánh và đã phạm thêm một tội:
Khi A-ha-ron và các con đã hoàn thành việc che phủ thánh điện cùng tất cả các đồ phụ tùng, lúc nhổ trại, thì các con của Cơ-hát sẽ đến khiêng đi ; nhưng chúng sẽ không được đụng tới các vật thánh, kẻo phải chết. Đó là những gì con cái Cơ-hát phải khiêng trong Lều Hội Ngộ. (Dân Số 4:15)Cái chết của Út-da là một cảnh cáo cho Đa-vít và cho Dân Chúa kế từ đấy đến bây giờ: Kẻ đang mang trọng tội không xứng đáng để rước Mình Thánh Chúa vào nhà mình. Chúng ta không nên nghi ngờ rằng tội của Út-da có đáng để phải chết hay không, vì Chúa là Thiên Chúa của sự sống. Nếu Chúa khiến cho Út-da phải chết vì tội, thì Chúa cũng có thể khiến cho Út-da sống lại vì Ơn Cứu Độ.
Còn về tội của Đa-vít, tuy ông được khỏi chết vì ông đã ăn năn, nhưng hình phạt của ông nặng nề hơn nhiều. Con trai lớn Am-non cũng phạm tội gian dâm (2 Sam 13), Áp-sa-lôn giết anh (2 Sam 13) và phản cha, A-đô-ni-gia-hu giành ngôi và đã bị Sô-lô-môn giết (1 CV 1-2). Hệ quả của tội tà dâm là một gia đình tan tác. Đây là bài học thứ nhất mà hậu thế cần phải ghi nhớ. Và bài học thứ hai còn quan trọng hơn: ngay giữa gia đình tan tác, hồng ân Thiên Chúa vẫn luôn tồn tại cho những ai có lòng hối cải. Từ lòng hối cải, Đa-vít đã viết lên bài Thánh Vịnh 51: "Lạy Đức Chúa Trời, xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng, đổi mới tinh thần cho con nên chung thuỷ...". Con của Đa-vít và Bát-si-ba (Bathseba) là Sô-lô-mon (không phải đứa con của dâm dục) sau này là vì vua khôn ngoan nhất của Ít-ra-en, và Đa-vít đã thấy được Đấng Cứu Chuộc hạ sinh trong dòng dõi của mình (Thánh Vịnh 110).
Đào sâu vào căn cơ của tội tà dâm giữa Đa-vít và Bát-si-ba. Tội tình của họ có thể được thông cảm khi chúng ta thấy rằng cả hai đều là những kẻ bị ruồng bỏ trong tình yêu: Đa-vít bị vợ khinh dể (2 Sa-mu-en 6:16) và Bát-si-ba với người chồng vì nợ nước đã bỏ bê bổn phận làm chồng. Cả hai đều khao khát tình yêu, và đã không được cảm nghiệm tình yêu hôn nhân theo kế hoạch của Thiên Chúa, nên đã tự đi theo kế hoạch của mình. Họ đi tìm tình yêu và quả thật họ đã tìm được ở nhau một chút gì đó của tình yêu. Nhưng họ đã quên rằng chính Thiên Chúa là tình yêu, và khi họ tìm tình yêu ngòai Lề Luật của Thiên Chúa, thì tình yêu đó không thể nào trường tồn mà chỉ có thể kết cục bằng đau thương. Sô-lô-môn, con trai họ, đã hiểu được sự liên kết giữa tình yêu vợ chồng và tình yêu Thiên Chúa đối với con người khi ông viết lên Sách Diễm Ca, mà 3000 năm sau, Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã đúc kết thành nền Thần Học Thể Xác (Theology of the Body) để truyền dạy cho con cái Chúa. Xin cầu cho chúng ta biết sống tình yêu hôn nhân sao cho xứng đáng với tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta. Amen.
---
Sưu tầm:
[1] http://blog.adw.org/2012/01/david-a-great-king-yet-with-a-critical-flaw-what-is-the-lesson-for-us-today/
[1] http://blog.adw.org/2012/01/david-a-great-king-yet-with-a-critical-flaw-what-is-the-lesson-for-us-today/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét