Sáng nay, khi tôi ngồi cầu nguyện, "lạy Chúa Giêsu, xin dạy con biết mến yêu Thầy hơn", tôi liền nghe câu trả lời trong tâm hồn: "Con có yêu ta đủ để chịu chết vì ta không?"
Đúng vậy nhỉ! Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày tôi biết được thế nào là yêu. Tôi đã thực hành được chưa chữ "yêu" đến mức độ hy sinh tất cả cho người mình yêu? Bởi Chúa đã yêu tôi như thế, ngay trong lúc tội lỗi đã khiến cho tôi trở nên bất xứng, thì tôi cũng phải làm như vậy đối với người tôi yêu.
Thế nhưng sau 10 năm, tôi xấu hổ khi phải thốt lên rằng: tôi vẫn chưa yêu đúng mức. Tôi đã để tâm hồn tôi rời xa Đức Chúa tôi như Vua Sô-lô-môn đã từng vấp ngã. Sô-lô-mon viết lên Sách Giảng Viên lúc ông 50 tuổi. Giờ đây khi chính mình cũng gần đến 50 tuổi đời, tôi cũng nhận ra rằng tất cả là phù du. Tất cả chỉ là để cho tôi biết yêu Đức Chúa tôi. Ngài mới chính là đấng mà Sô-lô-môn đã âu yếm gọi rằng "hỡi bạn tình của lòng tôi...nàng đẹp quá!...Người yêu hỡi! Anh tuấn tú làm sao!"
Vì vậy nên, chuẩn bị bước vào Mùa Chay Thánh năm nay (26 thánh 2 cho tới 9 tháng 4), và cho những chuỗi ngày còn lại của cõi đời này, mục tiêu của tôi sẽ là: chết đi với cái tôi, và sống như thể Chúa đang sống trong tôi. Như Thầy tôi đã từng thốt lên từ cõi lòng: Xin đừng theo ý con, nhưng nguyện theo ý Cha mọi đàng!
Tôi biết tôi sẽ vấp ngã nhiều lần, và ở mỗi lần, tôi sẽ có Ơn Hoà Giải của Chúa. Nhưng điều quan trọng ở đây là: xin cho tôi đừng bao giờ quên tôn chỉ của đời mình.
Hình: tôi hồi nhỏ! Cửu Thúc đã giữ cho tới hôm nay. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét