Ngày Hiền Mẫu năm nay tôi đi ăn hai bữa "tiệc" để vinh danh mẫu thân tôi một cách thầm lặng.
Tối Thứ Bảy, đi ăn nhà hàng với tứ đệ và mẹ. Sẵn dịp hai anh em ngồi nói chuyện về việc bàn chân tôi bị gãy xương, tam đệ cho tôi xem ngón tay của nó bị liệt do lúc xưa đá banh bị gãy xương. Mấy tuần nay tôi vẫn hy vọng rằng khúc xương bàn chân mình rồi sẽ có thể tự nối liền lại như xưa. Nhưng nay thì tôi hiểu rằng, vết thương này sẽ không bao giờ phục hồi lại như xưa nữa. Cũng như vết thương của Chúa Giê-su; nếu sau này tôi có phần phúc gặp nhan thánh Ngài nơi chốn thiên đàng, tôi cũng sẽ thấy dấu đinh trên tay và chân Ngài, và vết thương bị giáo đâm trên sườn Ngài.
Trưa Chúa Nhật, cùng mẹ chạy xuống nhà tam đệ để tán dương mẹ lần thứ hai. Tôi hát tặng mẹ tôi bài Bông Hồng Cài Áo. Đã lâu rồi, tưởng rằng tôi không còn biết khóc, nhưng không hiểu sao hôm nay, miệng ngân từng câu hát, mà lòng xúc động không cầm được nước mắt. May thay, ánh sáng của căn phòng đã giúp tôi che giấu được dòng lệ đang lăn dài trên mặt mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét