Sáng nay tứ đệ gọi điện cho tôi. Hai anh em nói chuyện 5 phút thì cúp máy mà lòng buồn buồn. Tôi thử nghĩ, nếu là 10 năm về trước, khi hai anh em còn ở chung nhà, thì nó có nghĩ là tôi có thể có thái độ như vậy không, hay là nó sẽ lập tức bênh vực anh hai: chắc M nghe lầm hay sao ấy, chứ anh chị đã từng một thời bảo bọc mình, thương mình không hết chứ làm sao lại có suy nghĩ như vậy về mình. Nếu tình cảm đủ khắn khít thì không một quyền lực nào có thể đánh gãy nó được. Cho nên tôi sẽ chọn sự im lặng, không cần thiết biện minh gì cả.
Hình hồi năm 2009 khi hai đứa em giúp tôi hoàn tất tầng hầm nhà cũ. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét