Ngày hôm qua, sáng đạp xe đi làm thì trời nắng chan chan, vào tới công ty thì mồ hôi đầm đìa. Chiều về, vừa lấy xe đạp ra thì trời trở gió có dấu hiệu mưa. Khoái chí, vì hôm nay lại có dịp "đi mưa".
Đi được một đoạn thì trời hết mưa, tôi được nhắc nhở đến dấu hiệu của Lòng Chúa Thương Xót:
Cây cầu vòng này lần đầu tiên xuất hiện ngày xưa, ngay sau cơn Đại Hồng Thủy.
Cho dù tôi có hư nát đến độ nào, dụ ngôn Người Samari Nhân Lành vừa được Hội Thánh kể lại hồi Chúa Nhật vừa qua, và những bài đọc Thánh Kinh hằng ngày suốt trong tuần nay, là bằng chứng từ miệng của Thiên Chúa, rằng Ngài sẽ không bao giờ từ bỏ tôi. Anh chàng rời bỏ Thành Jerusalem đi xuống Jericho (đi ngược đường) dễ có thể là tôi. Thế nhưng khi hệ quả của tội lỗi làm cho tôi dở sống dở chết, Ngài vẫn băng bó, và sai người giúp việc của Ngài chăm sóc cho tôi cho đến khi Ngài trở lại.
Vậy thì, việc đền ơn duy nhất tôi cần làm khi tôi đã được phục hồi, là tôi phải trở thành người giữ quán trọ nọ, phải trở thành người Samari kia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét