Sáng sớm hôm Thứ Năm tuần trước, lúc khoảng 8h00, thấy cảnh bình minh đẹp, nên tôi chạy ra sau nhà chụp một tấm hình:
Hôm nay, đã hơn 9h30 sáng, mà vẫn chưa thấy bóng mặt trời:
Ngày này hơn hai ngàn năm về trước trong lịch sử nhân loại, Ông Trời vẫn còn đang chết. Đấy là ngày thứ hai Ngài trong tình trạng "chết".
"Chết" là gì? Ông Trời có thể chết được chăng?
Tôi nghĩ, "chết" là một sự tách rời tàn bạo giữa linh hồn và thể xác. Sự kiện ấy được tiếp theo bằng sự phân hủy của thể xác, khiến giữa hai không bao giờ kết hợp lại được nữa.
Chết là hệ quả tự nhiên của tội lỗi. Và xác phàm đã bị tổn thương bởi tội tổ tông. Như vậy, đã có một thời, loài người đã bất tử.
Vậy Ông Trời, đấng đầy quyền uy, tạo nên vũ trụ, có thể chết được sao? Và Đức Giêsu, là Ông Trời Con, không hề vấp tội, thì làm sao có "tử huyệt" để bị giết?
Câu trả lời, tôi nghĩ, là Ngài không phải bị bức tử. Ngài không bị giết, nhưng là Ngài tình nguyện chịu chết. Và dĩ nhiên, trong nhân tính của Ngài, trải nghiệm cái chết dã man nhất của thời bấy giờ, phải là một đau đớn tột cùng. Cho nên, phúc cho tôi, vì tôi có một Thiên Chúa thấu cảm được với từng sự đau khổ trong đời tôi.
Tôi chết vì những tội lỗi mà tôi vấp phạm. Thân xác tôi tuy vẫn đang sống nhưng linh hồn tôi đã chết mà không hay biết. Tôi sống trong khổ đau vì những hệ lụy tôi đã làm ra, nhưng tôi cứ đổ lỗi cho người khác. Thế nhưng, phúc cho tôi, vì Ngài vẫn theo tôi vào cõi chết để gọi tôi về.
"Chết" dường như là một sự tàn bạo lâu dài. Ngày Thứ Bảy Tuần Thánh đầu tiên năm xưa, Thánh Mẫu và các thánh tông đồ đã hoang mang đến tê liệt. Họ không hiểu vì sao vị Cứu Tinh của họ lại phải chết. Họ không biết việc gì nữa sẽ xãy đến. Nhưng họ biết phó thác vào Thiên Chúa. Cũng như tôi, khi tôi trải nghiệm sự đau khổ, tôi không hiểu vì sao sự bất hạnh lại ập đến trên tôi. Tôi ao ước sự khốn khổ ấy hãy qua đi cho mau. Nhưng tôi nên nhớ rằng, Thiên Chúa là đấng làm chủ mọi sự việc. Và khi Ngài cho phép sự khốn khổ xảy đến trên tôi, thì Ngài cũng ban Ơn Thánh để cho tôi đủ sức để vượt qua. Với bao sự run sợ, tôi mong mình mãi mãi khắc ghi những điều này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét