Ngày Thứ Ba, sau Phục Sinh: Sáng nay tự nhiên thức dậy sớm. Đưa anh chị đến trường xong thì còn thì giờ, bèn ghé Nhà Thờ, trên đường đi làm, dự Thánh Lễ buổi sáng ngày thường. Thật là một ân huệ hiếm hoi cho tôi. Có thể gọi nó là một thời điểm hồi xuân, một sự sống lại của đức tin.
Sáng Thứ Hai sau Phục Sinh: Tôi tản bộ ra bến xe buýt. Trời vẫn âm u, nhưng không khí ban mai mát dễ chịu, có tiếng chim hót trên cành cây, dấu hiệu tưởng chừng như Mùa Xuân đã đến trên Bắc Mỹ (mặc dầu trên hình thức, Mùa Xuân đã đến hơn một tuần rồi). Hôm nay các em học trò còn được nghỉ Lễ Phục Sinh, nên đường xá vắng những chuyến xe trường học, không ồn ào như một ngày thường.
Sáng Thứ Hai sau Phục Sinh: Tôi tản bộ ra bến xe buýt. Trời vẫn âm u, nhưng không khí ban mai mát dễ chịu, có tiếng chim hót trên cành cây, dấu hiệu tưởng chừng như Mùa Xuân đã đến trên Bắc Mỹ (mặc dầu trên hình thức, Mùa Xuân đã đến hơn một tuần rồi). Hôm nay các em học trò còn được nghỉ Lễ Phục Sinh, nên đường xá vắng những chuyến xe trường học, không ồn ào như một ngày thường.
Chiều Chúa Nhật, trên đường về từ chuyến đi dự tiệc sinh nhật thứ 16 của cháu J, trực thẳng đến nhà thờ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam Toronto để dự Thánh Lễ Phục Sinh 16h00, nhưng giữa đường bị kẹt xe. Thế là trễ Lễ. Ngồi trên xa lộ trong hoàn cảnh nhích từng đoạn đường với tốc độ 15km/h, tôi thoáng trải nghiệm được tâm tình của các thánh tông đồ vào ngày Thứ Bảy Tuần Thánh của năm xưa: một cảm giác bất lực. Tôi lấy lại sự bình an khi nhớ rằng: mọi việc đều nằm trong quyền điều khiển của Thiên Chúa.
Ngày Lễ Phục Sinh năm nay chứng kiến nhiều sự tàn ác của quỷ thần đối với Hội Thánh. Tại thành phố Lahore, Pakistan, một người mang bom tự sát giết chết hơn 70 người . Hai hôm trước đó, một người khác đã hành động tương tự tại Iskandariyah, Iraq, sát hại hơn 40 nạn nhân. Vài ngày trước đó tại Brussels (Bỉ quốc), 35 người tử vong....(nguồn: tờ Washington Post).
Sự dữ khiến nhiều người xa rời Chúa. Riêng đối với tôi, và với nhiều người khác, nó càng thúc giục tôi lê lết xác thân tội lỗi của mình đến gần hơn, để xin Ơn thứ tha. Dẫu biết rằng, một kẻ tội lỗi mà tiến gần đến nhan thánh, thì sẽ bị hào quang ấy tiêu diệt, huống hồ chi là lãnh nhận Thánh Thể ấy vào mình. Thực tại tôi không bị hề hấn gì, nói lên lòng thương xót vô bờ của Đấng Chí Thánh, hơn là sự thánh thiện của bản thân tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét