Ghi lại chút cảm nghiệm sau hơn tháng rưỡi đạp xe trên đoạn đường dài 20km. Đoạn đường này có vài đoạn dốc cao. Ở những khúc ấy, tốc độ đạp khoảng 15km/h. Mấy ngày đầu chưa quen nên tôi đạp ná thở. Nhưng hễ mỗi lần cố gắng đến tưởng chừng không thể ráng được nữa thì đã lên đến đỉnh dốc. Kinh nghiệm này có thể áp dụng được cho cuộc sống, để nhủ lòng tôi đừng vội nản chí khi gặp gian nan.
Đi xe đạp tạo dịp cho tôi lắng nghe Lời Chúa. Có khi mãi chăm chú nghe nên không để ý đến cái nặng của những đoạn leo dốc. Hôm nọ trên tuyến đường, Đại Ca đã trách tôi rằng: "Ngươi đã quên Đức Chúa, Đấng đã cưu mang ngươi" (đnl 22:18, mt 19:26-22). Rồi Ngài bảo, "Hãy [vác Thập Giá mà] theo ta." Bác George MacDonald lại còn phụ họa thêm: không còn đường nào khác ngoài con đường Thập Giá [Hope of the Gospel (Niềm Hy Vọng của Phúc Âm)]. Khi nghe đến đoạn này, tôi buột miệng thốt ra một tiếng "ồ". Ngài hiểu thấu lòng tôi, biết tôi đang trốn tránh thập giá. Trong lòng tôi thoáng lên chút sợ hãi. Cũng như Chúa Kitô, trong bức tranh vẽ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, đã từng kinh hãi đến đánh rơi chiếc hài khi nhìn cây Thập Giá. Từ Nam Hàn, Đức Thánh Cha Phan Sinh ủi an: "Hãy tin vào sức mạnh của Thập Giá." Đại Ca, tuy trách mắng, nhưng rồi cũng an ủi: "ách của ta êm ái, và gánh của ta nhẹ nhàng." Đấng Tạo Hóa đã nói vậy. Tôi nên tin vậy. Cũng như tổ phụ Áp-ra-ham đã tin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét