Tối nay trong lòng mình nặng trĩu, có lẽ do đọc tin dữ về chuyến bay MH370, rồi hình dung đến những giây phút cuối cùng của những sinh mạng. Tự hỏi mình rằng nếu tôi nằm trong số 239 người kia thì tôi sẽ phản ứng ra sao? Rồi tôi rùng mình trong sự tê liệt, bất lực trước kẻ thù của nhân loại: sự chết.
Hôm Thứ Bảy vừa rồi, đi coi phim Con Trời (Son of God), cũng có cảm giác nặng lòng khi xem cảnh Chúa Giêsu chịu tử nạn. Chính Chúa Giêsu cũng đã kinh hãi khi đứng trước cái chết. Quả thật nó là một sự kiện đáng kinh hãi, vì cái chết tách lìa con người ra khỏi Thiên Chúa.
Thế nhưng, từ khi Chúa Giêsu xâm nhập vào chốn thâm cung của tử thần hơn 2000 năm về trước, thì loài người được hưởng cái ân phúc này: là ngay cả cái chết cũng không thể tách lìa con người ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa được nữa. Và đó là một niềm an ủi vô cùng to tát đối với người công chính.
Vậy tôi phải làm sao để trở thành một người công chính? Cha Tiến Linh đã dạy trong buổi tĩnh tâm tuần vừa rồi: bước đầu tiên để trở thành một con người công chính là chân thành nhìn nhận mình là một con người tội lỗi. Đức Tổng Giám Mục Fulton Sheen cũng đã từng dạy: thật là một tấn thảm kịch nếu ta chết khi ta chết; nhưng nó lại là một điều đáng mừng nếu ta chết trước khi ta chết. Trong 40 ngày của Mùa Chay này, tôi đang cố gắng để chết mỗi ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét