Người ta thường hay nói: ở đời chẳng có ai là hoàn mỹ. Tôi thì tôi tin là có. Đầu tiên có một người, rồi hai người, và sau đó thì có hằng loạt người noi gương theo họ. Có người được hoàn mỹ ngay từ trong bụng mẹ. Có người không được hoàn mỹ mãi cho đến lúc lìa trần. Người hoàn mỹ có tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu đó đi xuyên qua cây thập giá huyền bí kia. Thập giá ấy tượng trưng cho bao sự khổ đau mà loài người phải gánh chịu.
Trong bài đọc Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay (Gioan 9:1-41), các môn đệ hỏi Chúa Giêsu rằng, "ai đã phạm tội mà khiến người này sinh ra đã bị mù, anh ta hay cha mẹ anh ta?" Người đáp rằng, "Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh ta". Và sau đó thì mọi người được chứng kiến cảnh người mù được sáng mắt.
Hôm nọ tôi than rằng, tại sao mình ngu quá, không biết diễn đạt được niềm vui trong Chúa Kitô. Vài hôm sau, Thánh Thần liền chỉ cho tôi về tông huấn Niềm Vui của Tin Mừng (Evangelii Gaudium) do người bạn tên Phan-xi-cô của Ngài đã viết lên.
Làm thế nào để một người vừa đang vác thập giá, đang gánh lấy sự khổ đau, mà lại vui mừng cho được?
Bởi vì, "Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết" (Gioan 15:15).
Cho nên, dù cho thống khổ như ông Giốp đã từng trải qua, tôi cũng nên vui mừng vì được một Con Người hoàn mỹ kia, Đấng Thiên Đế ấy, vị Chúa Tể Càn Khôn, coi tôi là bạn. Thật là điều phi thường vượt quá sức tưởng tượng của thân phận một hạt bụi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét