Bốn giờ chiều thức giấc, tắm rửa. Có lẽ tôi uống ít nhất trong ba anh em, nên vẫn còn tỉnh táo để lái xe tiếp tục chạy xuống Saint Thomas thăm gia đình Chú H. Mấy hôm nay sức khỏe Chú không được tốt, chú uống trà, còn tôi ngồi uống mấy chai Bud Light Platinum với đứa em trai út trong gia đình. Đến khoảng 4 giờ sáng thì hai anh em, thằng nào cũng tu không nổi nữa, bèn kết thúc cuộc chơi, đi ngủ.
Trưa Chúa Nhật, tháp tùng cùng gia đình Chú H lên London vì có Cha An-tôn Nguyễn văn Dũng (DCCT) từ Toronto đến cử hành Thánh Lễ cho cộng đoàn nhân dịp Tết. Tôi lợi dụng cơ hội, hỏi Cha về tội mê uống. Câu trả lời của Cha hết sức ... ngoại giao: rằng nó có thể là tội, mà cũng có thể không tội. Uống rượu không có tội. Nhưng nếu khi say sưa, tôi làm nên những việc bậy bạ, hoặc tôi không làm những gì bổn phận và trách nhiệm đòi hỏi cần phải làm, thì đó là tội. Cho nên, cần phải biết độ lượng. Vậy ba anh em tôi uống, tính ra trung bình mỗi thằng 20 chai Heineken, chắc là đã quá liều độ lượng nó đi mất. Thôi, xưng tội oách để cho tôi được hai chữ "bình an", cùng xin Chúa ban cho sự khôn ngoan để lần sau biết ... độ lượng hơn. Đây là quá trình rèn luyện tính khiết tịnh để làm chủ lấy bản thân:
Giáo Lý Công Giáo điều 2339: Ðức khiết tịnh đòi hỏi phải học biết tự chủ, để sống như một con người. Rõ ràng con người phải chọn lựa: hoặc chế ngự các đam mê và được bình an; hoặc làm nô lệ chúng và trở nên bất hạnh (Hc 1,22). "Phẩm giá con người đòi họ phải hành động theo một sự lựa chọn ý thức và tự do, được tác động và quyết định bởi một xác tín cá nhân chứ không phải chỉ dưới hiệu quả các thôi thúc của bản năng hoặc của một sự cưỡng chế bên ngoài. Con người đạt đến phẩm cách đó khi tự giải thoát khỏi mọi nô dịch của các đam mê, nhờ tự do chọn lấy điều thiện, con người theo đuổi cùng đích của mình và khôn khéo thực sự tạo cho mình những phương tiện thích ứng" (x.GS 17).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét