Vậy là tôi đã thoát ra được "cơn hôn mê gà lôi" (turkey coma), mặc dù Nô-en năm nay không ăn gà lôi.
Cập nhật thông tin sau một tháng lặng thinh...
Hồi đầu tháng 12 vừa qua, tổ chức tiệc sinh nhật cho tụi nhỏ, có Cha Tập đến nhà chơi. Cha bận nhiều việc, vội đến rồi vội đi. Có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Cha, đành phải đợi dịp khác vậy.
Ba ngày Giáng Sinh, xuống Saint Thomas ngồi uống trà, nói chuyện trắng đêm với Chú H.
Mấy ngày đầu năm, cùng Lão Tứ xuống nhà Lão Tam ở Guelph làm tiệc sinh nhật cho mẫu thân. Dự định ba anh em ngồi lại bàn chuyện thế sự một đêm. Kết cuộc, ngồi tản mạn trăm điều với chú H, bạn của mẫu thân, tới gần 9h thì bị chú chê rằng tôi có tinh thần Việt Khang, bèn vỗ vai chú mấy cái rồi đi ngủ.
Chúa Nhật vừa rồi đi chơi với Tứ Muội. Tối về nhà thì đói, mới mon men lên mạng tìm chút của ăn tâm linh. Được Đức Ông Charles Pope nhắc nhở cho tôi nhớ Thầy tôi là ai (http://feedly.com/k/1djoGq0):
1. Ngài đã được Kinh Cượu Ước tiên báo,
2. Ngài hằng hữu,
3. Ngài là ưu việt (pre-eminent),
4. Ngài đầy quyền năng, và
5. Ngài là sự hiện diện của Ông Trời.
Mấy hôm trước, lại được nhắc bởi một lời khuyên theo tinh thần Thánh Phan-xi-cô A-si-si: Hãy luôn luôn rao giảng Tin Mừng, và chỉ dùng lời nói khi cần thiết. Làm tôi sực nhớ rằng, dạo này dường như tôi nói chuyện bao đồng hơi bị nhiều. Nên tiếp tục trở lại tịnh khẩu chăng?