Hôm qua, đạp xe đi ăn trưa với bọn đồng nghiệp cũ, trên đường về ngang công viên High Park, được chiêm ngưỡng mấy nàng đẹp này:
Tu-líp…
Hoa đào?
Năm nay hoa Anh Đào đã nở trễ mùa.
Nghe các bài đọc trong Giờ Kinh Phụng Vụ, thấy có đoạn này:
Ở dưới bầu trời này,
mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời :
một thời để chào đời, một thời để lìa thế ;
một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây ;
một thời để giết chết, một thời để chữa lành ;
một thời để phá đổ, một thời để xây dựng ;
một thời để khóc lóc, một thời để vui cười ;
một thời để than van, một thời để múa nhảy ;
một thời để quăng đá, một thời để lượm đá ;
một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn ;
một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất ;
một thời để giữ lại, một thời để vất đi ;
một thời để xé rách, một thời để vá khâu ;
một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng ;
một thời để yêu thương, một thời để thù ghét ;
một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.
Làm lụng vất vả thì được lợi lộc gì? Tôi nhìn thấy công việc mà Thiên Chúa giao cho con người để bận bịu. Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc. Thiên Chúa cũng ban cho con người biết nhận thức về vũ trụ, tuy thế, con người cũng không thể nào hiểu hết được ý nghĩa công trình Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử.
Tôi nhận ra rằng đối với con người, không có hạnh phúc nào trong cuộc đời hơn là sống vui và sống lành. Ngay cả chuyện ăn uống và thụ hưởng những thành quả do công lao khó nhọc mình làm ra, thì đó đã là một món quà Thiên Chúa ban tặng rồi.Tôi nhận ra rằng mọi sự Thiên Chúa làm sẽ tồn tại mãi mãi. Không có gì để thêm, chẳng có gì để bớt. Thiên Chúa đã hành động như thế để phàm nhân biết kính sợ Người. Điều gì đang có, xưa kia đã có, điều gì sẽ có, xưa đã có rồi. Và Thiên Chúa phục hồi những gì vốn đã bị mất đi.
Tôi lại còn thấy dưới ánh mặt trời: có sự gian ác tại chốn pháp đình, có sự bất công tại nơi xét xử. Và tôi tự nhủ: người công chính cũng như kẻ gian ác đều sẽ bị xét xử. Vì mọi sự, mọi việc, đều có thời, có lúc. Về con cái loài người, tôi tự nhủ: Thiên Chúa muốn thử thách họ và cho họ thấy rằng họ cư xử chẳng khác gì loài thú vật mà thôi. Quả thế, con người và thú vật đều cùng chung một số phận: bên này chết, bên kia cũng chết ; đôi bên đều có sinh khí như nhau. Con người chẳng có gì hơn thú vật, bởi vì mọi sự chỉ là phù vân. Mọi sự đều đi về một nơi, mọi sự đều đến từ bụi đất, mọi sự đều trở về bụi đất. Nào ai biết được rằng sinh khí của con người thì đi lên cao, còn sinh khí của thú vật thì đi xuống đất?
Từ đó, tôi nhận thấy: đối với con người, không có gì tốt hơn là vui vẻ với công việc do chính mình làm ra, vì đó là phận sự của họ. Ai sẽ chỉ cho họ biết cái gì sẽ xảy đến sau khi họ chết?
[Giảng viên 3:1-22]