Đêm qua nằm mộng, thấy mình đang xếp hàng để Rước Lễ. Đến lượt tôi, khi tôi vừa bước lên thì vị Thừa Tác Viên sơ ý làm rớt miếng Bánh Thánh xuống đất. Tôi hấp tấp nhào tới, nhặt Thánh Thể lên, áp vào miệng mình, làm dấu, cuối đầu chào, rồi vừa nhai, vừa lui về chỗ ngồi.
Sau Thánh Lễ, Thầy Sáu bắt gặp rồi đang ngồi thẩn thờ trên bãi cỏ trước nhà thờ, bèn ngồi xuống kế bên, vỗ vai tôi và hỏi: “Hồi nãy nghĩ sao mà làm vậy?” Tôi trả lời trong thái độ nửa đùa, nửa nghiêm, về một lý do sùng kính giả hình nào đó không nhớ rõ. Thầy bèn ân cần giảng giải về một tín lý gì đó tôi cũng không nhớ nốt, chỉ nhớ sau đó tôi đã đáp: “À, tôi hiểu rồi. Cám ơn Thầy. Tuần sau tôi sẽ gặp Cha để xưng tội.”
Tỉnh giấc, suy ngẫm lại về những gì mình đã mơ, tôi nghĩ tôi biết tôi đã sai chỗ nào. Tôi đúng ở chỗ biết tôn thờ Thánh Thể qua “sự hiện diện đích thực của mình, máu, cùng với linh hồn và thiên tính của Đức Ki-tô dưới hình thể bánh rượu” (GLCG 1374-1378). Tôi sai ở chỗ: trong sự nhiệt tình, tôi đã hồ đồ toan đoạt lấy, thay vì khiêm nhường đón nhận—đây là tội mà tổ tiên loài người là A-dong và E-và đã vấp phải.
Coi như là trong giấc ngủ cũng có thể được học đạo. Nếu lần sau được cơ hội, có lẽ đây mới là thái độ đúng đắn hơn: quì xuống, nhặt Thánh Thể từ dưới đất, trao lại cho vị Thừa Tác Viên Thánh Thể, và thưa: xin bác làm ơn phát phần Mình Thánh Chúa Ki-tô này cho tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét