Lâu ngày không viết. Nay viết vội vài dòng trước khi đi làm…
Tuần rồi tôi bắt đầu đạp xe đi làm, sau một mùa Đông gián đoạn. Năm ngày bị mắc mưa 4 ngày, còn Thứ Sáu thì gió lớn và mưa đá, khiếp quá nên đi buýt hôm đó. Tuần này có dấu hiệu ấm áp.
Sáng Chúa Nhật đi Lễ 9h00, "trộm" tờ giấy bạc của bà chủ nhà để đem dâng Chúa. Tới giờ quyên góp, moi khắp túi quần, túi áo cũng chả thấy nó đâu. Về nhà thì thấy nó đang nằm trên sàn nhà. Thú tội với bà chủ thì mới ngợ ra: đó là tờ bạc giả ai đó đã thối cho bà lúc đi chợ. Vậy là tránh được tội khinh Trời.
Trên đường đạp xe tuần vừa rồi, tôi nghe đi nghe lại bài nói chuyện của bác sĩ nhi đồng, Meg Meeker, về việc dạy con cái (How to Raise Strong Catholic Families in a Difficult Culture), được nghe nhắc đến câu này: "khởi đầu của sự khôn ngoan là niềm kính sợ Thiên Chúa" (Sách Châm Ngôn 9:10). Tuyệt vời!
Gần đây ở chỗ làm, tôi có “bàn luận” với 2 đồng nghiệp về đạo Thiên Chúa. Một người xưa là tín đồ Chính Thống giáo, nay thì có vẻ chống đối Giáo Hội. Còn người kia thì vướng vấp bởi hiện tượng người lành gặp dữ, còn kẻ dữ thì ung dung tự tại ngoài vòng luân lý. Với cô này, tôi định nói rằng, "người dữ mà gặp dữ thì dường như họ vẫn còn hy vọng để hoàn thiện, còn người dữ mà được sống thảnh thơi thì coi chừng đã hết đường chữa", nhưng tôi kịp ngừng trước khi thốt lên phần sau, vì nhận ra rằng mình đã xúc phạm Lòng Thương Xót Chúa.
Sáng hôm qua, đọc được bản tin về bài giảng của Đức Thánh Cha nhân dịp Kinh Thánh kể về lúc Thánh Stephanô bị bức hại. Thấy Ngài nói: Tội hay nói xấu người khác là tội phá hủy công nghiệp của Chúa trong chính mình…hơn nữa, nó là hoa quả của Satan. Tôi nghĩ, ở đâu có dối trá, thì ở đấy có quỉ thần, và nơi đấy cần có sự hiện diện của Chúa nhất, cho dù hiện diện để chịu tử nạn vì tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét