Trong bài Phúc Âm hôm nay, nghe Chúa kể về dụ ngôn mười cô trinh nữ. Năm cô dại, cầm đèn dầu đi đón chú rể mà không đem theo dầu, vào phút chót, phải nài xin năm cô khôn, và bị từ chối: "Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn."
Bài dụ ngôn này nói về sự trông cậy vào ngày trở lại của Chúa Cứu Thế. Nhưng tôi thấy nó áp dụng ngay trong cách cư xử hằng ngày. Đôi khi trong đời, nếu bản thân không đủ khả năng mà liều mạng cứu người thì có thể cả hai cùng toi mạng. Người buông tay từ đó không khỏi rơi vào mặc cảm ích kỷ vì đã bỏ rơi bạn đồng hành. Dẫn đến câu hỏi: Thương người, thương sao cho vừa?
Tuần vừa qua tôi hơi vất vả vì sáng làm kiếm cơm, tối làm … “từ thiện”. Tuần trước đó, do cố gắng quá sức nên đã vướng bệnh. May ra, sáng Thứ Hai đã còn đủ sức để lao đầu vào công việc mới.
Có câu dạy rằng “không tình thương nào cao cả bằng khi một người hy sinh mạng sống mình cho bạn hữu mình”, vì qua sự hy sinh kia, cả hai được cứu mạng. Mặt khác, ở một thời điểm nào đó, người ta phải nhận thấy rằng, nếu tận tâm thương một người mà lại gián tiếp hại một người khác, thì tình thương đó sẽ bớt đi vẻ đẹp của nó. Cân xứng mức độ giữa thương và hại, là một trong những bài toán lý thú của đời người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét