Sáng nay, thấy Nhị Đệ tôi email:
Ba,
Chủ Nhật này con lên phụ T sửa tiệm của Mẹ vài ngày. Sau đó con sẽ thỉnh bàn thờ Ông Bà Ngoại về thờ. Nếu Ba cho phép, con có thể thỉnh bàn thờ Ông Bà Nội luôn.
A. Hải,
Nếu có rảnh, em nhờ anh dọn dùm nhà xe của anh để tiện cho việc dọn bàn thờ Ông Bà Ngoại ra. Cám ơn trước!
Và thằng khó tính tên “tôi” đã hồi âm:
…
Lần sau mầy lựa lời cho khéo, kẻo có thêm người nghĩ rằng anh mầy là thằng khốn nạn khi đuổi Ông Bà ra "chuồng ngựa (sắt)" ở. Di ảnh của Bà Ngoại, Mẹ đã đem vào nhà cất kỹ chứ không để ngoài chuồng ngựa.
Nhưng, tao nhân email này của mầy, làm cơ hội để "truyền bá đức tin". :-)
Tao không bao giờ có ý không "thờ cúng ông bà". Trước kia tao cũng đã có đặt hình Bà Nội dưới bàn thờ Chúa. Chữ "thờ" trong cụm từ "thờ cúng ông bà" tao dùng trong ý nghĩa lỏng lẻo, bởi đúng ra, đấng xứng đáng được tôn thờ trên hết phải là Ông Trời, đã "sanh" ra vũ trụ, tổ tiên, và ông bà của chúng ta. Cho nên, khi quỳ xuống lạy ông bà nội/ngoại mà trước hết không quì lạy Trời, không quỳ lạy tổ tiên, thì là một việc làm khinh Thiên, có hại cho vong linh của ông bà hơn là có lợi.
Đối với bàn thờ Ông Bà Ngoại, trên bàn thờ đó trước kia Mẹ không những chưng hình Bà Ngoại, mà còn đặt tượng Phật. Điều này làm tao khó xử. Nhà của con Chúa mà đặt tượng Phật thì sẽ dễ làm hư hỏng những ai yếu đức tin. :-) Cho nên, nếu mầy "thỉnh" Ông Bà Ngoại về trễn, và "thỉnh luôn tượng Phật về để "thờ" thì cũng hợp tình, hợp lý thôi.
Nói thêm về việc thờ cúng ông bà. Mục đích xác thực của việc làm này phải là sự tưởng nhớ. Mà việc tưởng nhớ tốt nhất là lấy cuộc đời của họ làm bài học cho đời mình. Cho dù cuộc đời họ có một vài điểm "xấu", những cái "xấu" đó cũng có thể dạy đời cho chúng ta. Cho nên, đừng chỉ đốt nhang, dâng đồ cúng khơi khơi mỗi năm một lần theo kiểu hình thức, mà là thỉnh thoảng mỗi tối, khi mọi người đã ngủ yên, hãy khoanh tay đứng trước bàn thờ, đọc vài lời kinh và suy ngẫm về cuộc đời của họ. Biết đâu sự chiêm niệm đó sẽ giúp ích cho tư tưởng và hành động trong đời mình.
Chủ Nhật này tao đi xa, chiều Thứ Hai mới về. Tao sẽ dọn nhà xe trước khi đi, để khi mầy tới tiện bề di dời bàn thờ.
Chiều nay đọc thư hồi âm, nhận thấy rằng, em tôi nó còn khó tính hơn tôi:
Thật là bị “bắt bẻ”! Em đã nói là bàn thờ (bàn để thờ?) chứ có đá đụng tới hình ảnh gì đâu mà anh lại “nhạy cảm” quá.
Tụi này có thể không đắc đạo bằng anh - mỗi đêm cầu nguyện nhưng cũng biết là bên Đạo Phật cũng có “tôn” đấng tạo hóa hay ông trời, thí dụ mỗi khi cầu nguyện là “Cầu Trời Phật phù hộ độ trì...”.
Còn nếu nói về tập quán VN thì chắc anh quên, bên VN mỗi nhà, sau có thờ Ông Táo, trong thờ tổ tiên ông bà và phía trước là bàn Thiên – là bàn thờ Ông Trời phải không?
Anh có quan niệm riêng của anh và “truyên bá” những gì anh học được từ kinh thánh thì là chuyện của anh. Em xin miễn bàn. J
Xem ra, nó nêu lên vài điểm cũng có lý. Coi bộ mình nên quay trở lại trạng thái “tịnh khẩu” (còn được biết qua danh từ kỹ thuật là “shut the f* up”) thì tốt hơn. :-)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét