Đọc bài “Nghiện yêu” bên blog Tâm Ngã mà sửng sốt với thông tin - “yêu” có thể là một chứng bệnh:
Đèn sáng lên rồi song em không muốn về nhà/ Tâm trí em chẳng còn thuộc về em nữa/ Tâm hồn nôn nao, thân xác rẩy run/ Chực khát khao thêm một nụ hôn khác mong chờ …
Có lẽ nguồn gốc của cụm từ “yêu tinh” là đây. :-)
Nghe Giờ Kinh Phụng Vụ xế trưa hôm nay, dịp giỗ của hai thánh tử đạo Cyprian và Cornelius, thấy có bài đọc từ Tông Thư Thứ Nhất của Thánh Gioan (1John 3:16):
chúng ta biết được tình yêu là gì: đó là Đức Ki-tô đã hy sinh mạng sống của Ngài vì chúng ta. Như vậy, chúng ta cũng phải hy sinh mạng sống mình vì anh em mình.
Hai tuần trước, nghe Chúa phán rằng, “Ai muốn theo Thầy thì phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16:24).
Nếu “Chúa là tình yêu” (1John 4:16), thì Ngài hy sinh mạng sống để noi gương cho tôi biết thế nào là “yêu”.
Yêu không phải để đoạt lấy mà là để hiến dâng. A-dong và E-và đã toan đoạt lấy và họ đã bị hư mất. Cái nghịch lý của lối yêu hiến dâng này là: qua sự hiến dâng chính mình, tôi nhận được sự thỏa mãn cho niềm khao khát sâu xa của bản thân.
Vậy tóm lại, “yêu” là mong muốn mọi sự tốt lành cho người mình yêu, thậm chí đến mức độ chấp nhận lấy cái chết để cho người mình yêu được sống. Nói thế để tự hiểu rằng: tôi còn phải cố gắng nhiều, và cần được dạy bảo nhiều, để biết yêu giống như Thầy tôi đã yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét