Trưa Thứ Bảy vừa rồi, một cô gái, trông có vẻ giống người Hàn Quốc, bước vào quán của mẫu thân tôi và gọi một ly nước chanh dây. Tôi chú ý đến cô ta vì thấy cô kéo theo một va-li hành lý, và tôi đoán rằng chắc cô ta đang chuẩn bị đi xa. Sau đó, tôi đóng vai thằng vô trách nhiệm, bỏ ra ngoài tìm đến ghế dài ở nhà che mát công cộng bên cạnh, tạm đóng vai kẻ vô gia cư và ngã lưng nằm xuống đánh một giấc. Độ hơn hai giờ sau, tỉnh giấc quay lại quán thì thấy cô gái kia vẫn còn ngồi đọc sách ở đấy. Hỏi ra thì biết cô từ Nhật Bản mới bay đến Toronto hồi trưa nay, sang đây học Anh ngữ trong mấy tháng hè theo chương trình Homestay, nhưng đến tận nơi gõ cửa chủ nhà trọ mà không ai trả lời. Cô ta nhờ tôi giúp tìm dùm khách sạn trọ qua đêm, để hôm sau sẽ trở lại tìm chủ nhà tiếp. Tôi hứa giúp cô tìm phòng trọ, và cho cô mượn máy để gửi e-mail. Đi ra xe để lấy máy GPS tìm khách sạn gần đấy, tôi định bụng là mời cô ta tạm trọ ở nhà tôi qua đêm, nhưng để thử gọi hỏi giá phòng trọ cho cô trước xem sao đã. Trong lúc mở máy GPS, tôi bảo cô thử điện cho chủ nhà lần nữa xem sao. May thay, lần này chủ nhà bắt máy, bảo rằng họ đang vắng nhà nhưng 30’ sau sẽ trở về. Thế là giải quyết xong vấn đề. Xong chuyện, Mihoo—tên của cô gái—mang chai rượu vang trong vali ra biếu tôi. Chai rượu này cô ta mua từ bên Nhật để làm quà gặp mặt với chủ nhà. Tôi từ chối, rằng chuyện chẳng có gì để trả ơn, bảo cô hãy giữ tặng cho chủ nhà. Cô bảo là cô còn chai nữa nhỏ hơn, sẽ dùng nó tặng chủ nhà. Giằng co một hồi, tôi sợ chạm tự ái người thiếu nữ đất Phù Tang, nên tôi đành nhận.
Xóm tôi đang ở, có một cụ đã quá tuổi hưu, sống độc thân trong nhà. Bà vợ ông mới mất vài năm trước. Mùa Tuyết đến, anh hàng xóm cạnh nhà thường cào tuyết cho sân nhà ông. Mùa tuyết vừa rồi, khi thấy hai cha con tôi đang cào tuyết trước nhà, ông gọi sang và nhờ cào dùm luôn cho nhà ông. Khi biết anh hàng xóm kế bên ông đi vắng mấy tuần, tôi hứa sẽ giúp dọn sân và đường đi nhà ông mỗi khi tuyết đỗ. Ông cho tôi tờ $5. Tôi không nhận. Ông bèn mang chai rượu nặng ra, rót cho tôi 3 chung, bảo uống cho ấm người. Xong thì ông lấy cây sô-cô-la, loại quí, to đùng, ra biếu tôi. Tôi đoán cây này trị giá không dưới $10.
Khoảng 30 năm về trước tại quê nhà ở ấp Thanh Nhung II, tôi có quen một chị hàng xóm tên Yến, vợ anh Quân. Tôi không còn nhớ vì cớ nào, nhưng đám trẻ tụi tôi hay đến nhà chị chơi, thường giúp chị làm chút việc lặt vặt. Một hôm, chị mời chúng tôi ở lại ăn cơm (tôm kho làm thịt và nước cơm làm canh). Chắc lũ trẻ biết chị mời cho có lệ, nên một mực từ chối. Riêng tôi, có lẽ do đang đói chăng, nên đã vô tư ngồi xuống cầm chén cơm ăn ngon lành.
Vài điều kết, từ 3 câu chuyện trên:
- Sau 30 năm, tôi vẫn chưa biết làm thế nào để từ chối khéo mà không mất lòng người.
- Tôi tưởng tôi làm ơn cho người ta, nhưng hóa ra tôi lại mang ơn họ, bởi sự báo đáp quá đà. Ơn của tôi đối với họ thì họ đã trả xong, nhưng lòng rộng lượng của họ có thể sẽ đọng lại suốt đời tôi.
Anh cài thêm plugin like giống FB đi anh. Bài hay muốn like mà hổng có nút nên phải comment :P
Trả lờiXóaLàm vậy lộ liễu, lộ liễu quá. Chắc phải "từ chối khéo" thôi, hiền đệ ạ. :)
Trả lờiXóaĐược bạn xa thầm quan tâm thường xuyên cũng là quí lắm rồi. Mượn dịp đây xin tỏ lời cám ơn tất cả.
TB: "tất cả" = khoảng 4 người. :D
Trả lờiXóakhà khà, chắc là không có tui. Đổi máy hoài, mất link nhà bác hoài.
Trả lờiXóaĐi nghỉ về, bác recharge được tí nào không?
Chị Cap,
Trả lờiXóaDĩ nhiên là có tính chị. Buồn không? ;-)
Re: mất link, ĐCK tui xin đề nghị một giải pháp: Google Reader.
Re: recharge, đến hôm nay vẫn chưa đệ đơn từ chức, nên chắc đã recharge được chút đỉnh. :-)
Mừng cho chị đã tránh được cơn thịnh nộ của nàng Irene. Chúc chị gặp nhiều điều vui trong đợt đi chơi kế đến.
Trời, nếu có tính, Cap mừng còn không hết, buồn chi chớ ;-)
Trả lờiXóaKhông hiểu sao, không có cảm tình với Google Reader lắm vì chỉ đọc, không comment được mà Cap thì thích vào tận nơi kia.
Ráng recharge nhiều nhiều tí đi bác, đời còn dài (at least là Cap chưa gặp được bác) Nhớ năm ngoái, cũng cỡ giờ này, suýt gặp. Chỉ vì làm mất cái pp mà ra cớ sự. My bad!
Vâng, đời còn dài ... Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Trả lờiXóaTừ khi cha sanh mẹ đẻ ra, ĐCK tui chưa từng đặt chân tới Disney World. Hôm nào có dịp sang đấy, sẽ luôn tiện gõ cửa nhà để hỏi thăm sức khỏe chị nhá. ;-)