Hôm nay có thể sẽ lên thăm Công Viên Killbear để tắm hồ.


Chuyến cắm trại đầu tiên của tiểu gia đình tôi, có vui, cũng có buồn. Chuyện buồn là cơ hội cho Lòng Chúa Thương Xót (Divine Mercy) được sáng danh.
Cuối tuần rồi, tôi đi mua một cái mũ bảo hiểm mới để tiện lắp máy quay (điện thoại di động) trên đầu mũ...
Trưa Thứ Bảy, ngày 31 vừa qua, chúng tôi đột xuất làm một chuyến đi thăm viếng thành phố New York, dự định đến Times Square để xem thiên hạ đón giao thừa...
Gia đình tôi vừa trải nghiệm một tuần đi nghỉ mát tại hòn đảo Santa Maria của Cuba...
Trưa Thứ Bảy vừa rồi, một cô gái, trông có vẻ giống người Hàn Quốc, bước vào quán của mẫu thân tôi và gọi một ly nước chanh dây. Tôi chú ý đến cô ta vì thấy cô kéo theo một va-li hành lý, và tôi đoán rằng chắc cô ta đang chuẩn bị đi xa. Sau đó, tôi đóng vai thằng vô trách nhiệm, bỏ ra ngoài tìm đến ghế dài ở nhà che mát công cộng bên cạnh, tạm đóng vai kẻ vô gia cư và ngã lưng nằm xuống đánh một giấc. Độ hơn hai giờ sau, tỉnh giấc quay lại quán thì thấy cô gái kia vẫn còn ngồi đọc sách ở đấy. Hỏi ra thì biết cô từ Nhật Bản mới bay đến Toronto hồi trưa nay, sang đây học Anh ngữ trong mấy tháng hè theo chương trình Homestay, nhưng đến tận nơi gõ cửa chủ nhà trọ mà không ai trả lời. Cô ta nhờ tôi giúp tìm dùm khách sạn trọ qua đêm, để hôm sau sẽ trở lại tìm chủ nhà tiếp. Tôi hứa giúp cô tìm phòng trọ, và cho cô mượn máy để gửi e-mail. Đi ra xe để lấy máy GPS tìm khách sạn gần đấy, tôi định bụng là mời cô ta tạm trọ ở nhà tôi qua đêm, nhưng để thử gọi hỏi giá phòng trọ cho cô trước xem sao đã. Trong lúc mở máy GPS, tôi bảo cô thử điện cho chủ nhà lần nữa xem sao. May thay, lần này chủ nhà bắt máy, bảo rằng họ đang vắng nhà nhưng 30’ sau sẽ trở về. Thế là giải quyết xong vấn đề. Xong chuyện, Mihoo—tên của cô gái—mang chai rượu vang trong vali ra biếu tôi. Chai rượu này cô ta mua từ bên Nhật để làm quà gặp mặt với chủ nhà. Tôi từ chối, rằng chuyện chẳng có gì để trả ơn, bảo cô hãy giữ tặng cho chủ nhà. Cô bảo là cô còn chai nữa nhỏ hơn, sẽ dùng nó tặng chủ nhà. Giằng co một hồi, tôi sợ chạm tự ái người thiếu nữ đất Phù Tang, nên tôi đành nhận.
Xóm tôi đang ở, có một cụ đã quá tuổi hưu, sống độc thân trong nhà. Bà vợ ông mới mất vài năm trước. Mùa Tuyết đến, anh hàng xóm cạnh nhà thường cào tuyết cho sân nhà ông. Mùa tuyết vừa rồi, khi thấy hai cha con tôi đang cào tuyết trước nhà, ông gọi sang và nhờ cào dùm luôn cho nhà ông. Khi biết anh hàng xóm kế bên ông đi vắng mấy tuần, tôi hứa sẽ giúp dọn sân và đường đi nhà ông mỗi khi tuyết đỗ. Ông cho tôi tờ $5. Tôi không nhận. Ông bèn mang chai rượu nặng ra, rót cho tôi 3 chung, bảo uống cho ấm người. Xong thì ông lấy cây sô-cô-la, loại quí, to đùng, ra biếu tôi. Tôi đoán cây này trị giá không dưới $10.
Khoảng 30 năm về trước tại quê nhà ở ấp Thanh Nhung II, tôi có quen một chị hàng xóm tên Yến, vợ anh Quân. Tôi không còn nhớ vì cớ nào, nhưng đám trẻ tụi tôi hay đến nhà chị chơi, thường giúp chị làm chút việc lặt vặt. Một hôm, chị mời chúng tôi ở lại ăn cơm (tôm kho làm thịt và nước cơm làm canh). Chắc lũ trẻ biết chị mời cho có lệ, nên một mực từ chối. Riêng tôi, có lẽ do đang đói chăng, nên đã vô tư ngồi xuống cầm chén cơm ăn ngon lành.
Vài điều kết, từ 3 câu chuyện trên: