Theo dõi cuộc
bầu cử liên bang Canada kỳ này, tôi không khỏi nảy lên vài ý tưởng:
- thượng nghị viện không đồng nhịp với người dân,
- đảng Tự Do đã lạm dụng cơ hội,
- đảng Dân Chủ vớt vác được đòn “gió đổi thay”
Thử ôn lại các diễn biến dẫn đến cuộc bầu cử:
- vào 9 tháng 3: Ông chủ tịch thượng viện mách ủy ban thượng nghị viện, rằng chính phủ “có thể” đã khinh thường nghị viện vì không đồng ý với yêu cầu của phe đối lập v/v công bố chi tiết và chi phí của các dự luật.
- 21 tháng 3: ủy ban phán - chính phủ đã khinh thường nghị viện (in contempt of parliament).
- 23 tháng 3: Đảng Tự Do ra kiến nghị: bỏ phiếu bất tín nhiệm (non-confidence vote) đối với chính phủ.
- 25 tháng 3: thượng viện bỏ phiếu 156/145 bất tín nhiệm. Thế là chính phủ của Thủ Tướng Stephen Harper sụp đổ và cuộc tổng tuyển cử sẽ được tổ chức vào 2 tháng 5 (các đảng phái chỉ có một tháng để vận động).
Kết quả: Đảng Bảo Thủ của bác Harper đã được dân tín nhiệm, từ vị trí chính quyền thiểu số chuyển sang chính quyền đa số, với 167/308 số ghế được bầu (ông Harper chỉ cần 155 ghế để đạt vị trí đa số). Đây cũng là giải đáp cho 2 vấn đề nêu trên:
- Với đa số ghế trong nghị viện, bác Harper sẽ không dễ bị áp đảo bởi lá bài “khinh thường nghị viện” nữa.
- Lạm dụng cơ hội, Đảng Tự Do đã phải trả một giá rất đắc.
Trong quá trình tranh cử, có một lời kêu nài duy nhất về bác Harper khiến tôi chú ý: ông ta có vẻ ngạo mạn. À, ranh giới giữa lòng tự tin và tính ngạo mạn quả là khó phân biệt nhỉ! Tôi đoán rằng, bác Jack Layton đã lợi dụng điểm này để đánh một đòn “đừng sợ gió đổi thay”, kéo về phía mình một số những ai cho rằng Harper ngạo mạn, và do đó đã đoạt được giải “Đảng Đối Lập Trung Thành của Nữ Hoàng” cho đảng Tân Dân Chủ, bằng không thì đảng Bảo Thủ lại còn thắng lớn hơn nữa cơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét