TGM Chaput viết:
Như Thánh Kinh đã dạy, khi ta từ chối mình, ta lại tìm được mình; vì bởi chúng ta bất toàn, chúng ta bất an, nên chúng ta không trọn vẹn là chính mình nếu không nhờ có Thiên Chúa.
Nghe có chút âm hưởng của thánh Âu-Tinh (thành Hippo): "Linh hồn tôi không yên nghỉ, cho đến khi nào nó yên nghỉ trong Chúa tôi" (x. Confessions).
Gợi nhớ tối Thứ Tư, trong buổi Lễ Tro khởi đầu Mùa Chay, Cha Tập đã giảng ngắn gọn:
Tại sao các điều răn của Chúa chỉ buộc "mến Chúa và yêu người", mà không nói gì đến bản thân ta? Đó là vì "mến Chúa và yêu người" chỉ là phương tiện và là phương thức. Mục tiêu và kết quả chính là bản thân ta.
Gợi nhớ vị Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 của Phật Giáo Tây Tạng cũng đã có lần nói: "Approach love … with reckless abandon" (Đối diện với tình yêu […] với sự đam mê cuồng nhiệt). Yêu cuồng nhiệt tức là không giữ lại điều gì, không đòi hỏi điều gì cho bản thân mình, tuyệt đối đặt lợi ích của kẻ được yêu trên hết.
Thi thoảng trong nghề nghiệp tôi cảm thấy bản thân bị người ta lợi dụng nhiều, như thể họ làm vậy là bất công đối với tôi. Nếu tôi không nghe lầm, thì những lời giảng trên kia đang dạy tôi: hãy vui vẻ để cho người lợi dụng.
Tiềm ẩn trong lối suy nghĩ đó là một chút hiểm nguy: sự đam mê cuồng nhiệt của tôi dễ bị lợi dụng đến mức độ dẫn tôi rời xa với cuộc sống thánh thiện. Thật là tội nghiệp, nếu sự chịu đựng của tôi liên lụy đến những người khác chung quanh tôi. Cho nên, cần có Ơn Soi Sáng của Chúa Thánh Thần, để giúp tôi phân biệt được sự lợi dụng nào là noi gương Chúa Giêsu và đẹp lòng Chúa Cha, còn sự lợi dụng nào sẽ dẫn tôi đến sự nô lệ của quỷ thần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét