Trưa Thứ Sáu vừa rồi, tôi đang ngồi làm việc thì nghe tin: Nhật Bản vừa trải qua cơn động đất và sóng thần ở miền đông bắc. Nghe tin báo khoản vài chục người bị mất tích, tôi nghĩ thầm: quả là một cường quốc có chuẩn bị cho thiên tai có khác. Nhất thời tôi quên vụ Katrina, quên rằng dù một quốc gia hùng mạnh đến mấy cũng phải bó tay với sức mạnh của thiên nhiên.
Cuối tuần theo dõi diễn biến, cảnh hoang tàn, nhìn những cơn lũ chầm chậm cuốn trôi từng ngôi nhà, từng làng xóm, từ từ tôi nhận thức được mức trầm trọng của sự kiện.
Trưa nay vừa ngồi ăn trưa, vừa xem CNN trên máy iPod, thấy một người đàng ông phát biểu làm tôi giật mình: “Tôi vừa chạy lên trên khu đất cao xong, ngoái lại nhìn thì vừa kịp lúc thấy nước lũ cuốn trôi căn nhà tôi đi. Lúc đó trong lòng tôi chán nản kinh khủng.”
Ôi, cái cảm giác trắng tay, buộc phải khởi đầu lại cuộc sống từ con số không, những người “Thuyền Nhân” Việt Nam như tôi đã một lần thấm thía. Lúc bấy giờ, người Nhật Bản đã mở rộng vòng tay cứu trợ, đón chúng tôi vào quốc gia họ. Nhớ lúc nhập trại Omura, bác thủ kho mà lũ trẻ chúng tôi gọi là “bố” (Ô-tô-sàn), đôi lúc thấy bọn tôi vây quanh, ông bèn mở kho lấy cái quần dài, hoặc mảnh áo sơ mi mới thơm, hoặc đôi giày bata, đưa tặng chúng tôi.
Tai họa đến bằng cặp ba: động đất, sóng thần, rồi hiểm họa nguyên tử. Hôm nay, những người ân nhân kia là kẻ đang cần sự cứu trợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét