Đọc nhanh vài bài blog trước khi đi ngủ, thấy bài này của Spiritual Exercises blog (blog Linh Thao) tạo chút chú ý.
Karl Marx có lần viết: "Tôn giáo là tiếng thở dài của loài người bị đàn áp, trái tim của một thế giới không trái tim, và linh hồn của những điều kiện vô hồn. Nó là thuốc phiện của nhân dân."
Văn hào người Ba Lan, Czeslaw Milosz, phản biện rất hay: thuốc phiện của nhân dân không phải là niềm tin về một thế giới mà cừu non sẽ ngủ yên bình bên cạnh sư tử. Thuốc phiện thật sự của nhân loại chính là niềm tin vào sự vô thưởng vô phạt sau cái chết--vào sự an ủi lớn ở ý tưởng rằng sự bội bạc, lòng tham, sự hèn nhát, và sự sát nhân của chúng ta sẽ không phải đối diện với sự phán xét nơi cõi chết.
Gợi nhớ thủ đoạn của Sa-tăng trong vườn địa đàng: Kẻ lừa dối đã khiến người phàm tin rằng chính Thượng Đế đã lừa dối.