Gần đây tôi định chỉ viết về mình và hạn chế việc nhiều chuyện về những người chung quanh mình. Nhưng lại thấy làm vậy không đúng. Những người chung quanh mình là một phần của mình. Cho nên, người viết blog thi thoảng không thể nào tránh khỏi bị chê là nhiều chuyện. Nhưng, ở tầm nhìn lâu dài, những sự “nhiều chuyện” đôi khi lại có giá trị lịch sử hiếm hoi. :-)
Chúa Nhật vừa rồi là Halloween (All Hallows’ Eve). Tôi nhầm ngày này với ngày Cầu Nguyện Cho Các Linh Hồn (All Souls Day) trong lịch Công Giáo, và đọc blog của Đ.Ô. Eric Barr mới nhớ mình nhầm: All Hallows’ Eve nghĩa là Đêm Cho Các Thánh (31 tháng 10), tức là trước Ngày Cho Các Thánh (All Saints Day, 1 tháng 11), và Ngày Cho Các Linh Hồn(All Souls Day, 2 tháng 11). Halloween năm nay ở xóm tôi nhằm ngày đầu tiên có tuyết. Dù chỉ lấm tấm mấy hạt rồi ngưng, nhưng tuyết vẫn là tuyết.
Tối Chúa Nhật thấy Tam Đệ email mời đi ăn đầy tháng con nó.
Tối Thứ Bảy được Ngũ Cô réo lên YIM nói chuyện vụ nhà đất bên đó. Cuối cùng thì Cô cũng chịu thua đối với những lời hù dọa cưỡng chế gây ảnh hưởng sức khỏe, và hai tuần nữa sẽ dọn đến nhà mới chật hẹp hơn khá nhiều, với lời hứa rằng họ sẽ tiếp tục xét đơn khiếu kiện việc họ đã bồi thường kém công bằng.
Hôm Thứ Sáu thấy mẫu thân nhắn tin báo Thứ Hai sẽ trở về, sau khi đi làm tại Rouyn-Noranda được tròn 1 tháng.
Thứ Bảy tuần trước, lên nhà Nhị Đệ ăn mừng sinh nhật thứ 8 của Bé K.
Tối Thứ Sáu, cũng tuần trước, sau khi “giấu kín mặt” được khoảng thời gian khá lâu, Tam Muội nó cho tôi được cơ hội ra mắt cậu em rễ “ngoại tộc” tương lai. Tôi cử hành “nghi thức kết nạp” bằng cách bắt cậu ta ăn bóc (bánh xèo) và húp nước mắm. “Nghi thức” kết thúc sau chỉ một cuốn bánh xèo.