Hôm qua là kỷ niệm 12 năm ngày Bà Nội tôi qua đời.
Sống ở một nơi vốn chuyên dùng lịch Tây phương, nhớ ngày giỗ ông bà theo Âm Lịch không phải là chuyện dễ. Năm ngoái do lãng quên mà từ đó đã rút kinh nghiệm, đặt “chế độ nhắc nhở” trong Google Calendar, nên năm nay mới nhớ mà thức sớm đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn bà, và tiện thể cầu chung cho những người thân đã quá cố. Xong, tôi gọi điện lên phụ thân, nghe ông nói đang chuẩn bị đi làm.
Trưa nay Tam Muội tôi gọi điện, nói rằng nhà trên đó đang cúng. Đến hơn hai giờ chiều thì tôi chạy lên, thắp nén nhang cho Bà.
Hai năm trước, khi gia đình tụ lại tại nhà tôi để tưởng nhớ ngày giỗ Nội, nhắc tới chuyện đọc kinh cầu hồn, Nhị Đệ tôi đã thắc mắc: Bà Nội mất đã 10 năm rồi mà còn phải cầu cho linh hồn bà sao? Có lẽ lúc đó câu trả lời của tôi không thỏa mãn cho nó lắm.
Mấy tháng trước, khi còn ở nhà, Mẫu Thân của tôi đã nói với tôi, “Dạo này hay nằm mơ thấy Bà Nội thằng Hải. Chắc [bà] chưa đầu thai hay sao mà [mình] nằm mơ thấy bà hoài”. Mẹ tôi thiên về bên Phật nên dùng chữ “đầu thai”. Tôi hiểu câu ấy như là: có lẽ Bà chưa lên tới Thiên Đàng. Do đó, câu nói này khiến tôi khỗ tâm không ít. Dĩ nhiên Bà tôi không phải là người hoàn hảo, chắc chắn không khỏi vấp phải khuyết điểm này hay nọ. Nhưng đối với tôi Bà là một người mẹ tuyệt vời.
Tôi đặc biệt chứng kiến tấm lòng của người mẹ này qua cách hành xử của Bà đối với Tứ Thúc tôi. Ông sống một thân một mình bên gò, bên kia sông. Bà tôi thường làm cơm, rồi sai tôi đem qua cho ông ăn. Phần tôi, lúc thì đi bằng đò, lúc thì lội băng sông, để đem cơm canh sang cho ông. Tứ Thúc tôi nóng tánh, đôi lúc đối xử tệ với Bà. Nhưng, ngay ở những lúc ấy, Bà vẫn không ngừng thương lo cho ông, vẫn làm cơm, và lại bảo tôi mang sang. Có lúc ông nhận. Nhưng thỉnh thoảng, do tự ái cao, ông bảo tôi mang về. Vậy mà hôm sau, bà vẫn cứ lại bảo tôi mang cơm sang cho Tứ Thúc. Lúc đầu tôi phản đối, không muốn đi, bởi hơi sợ Tứ Thúc tôi, nhưng rồi cũng phải vâng lời Nội.
Hồi năm 1998, lúc Nội tôi đang hấp hối, thấy tôi về, Bà nhìn tôi như thể muốn nói gì. Vài hôm sau khi tôi về tới nơi thì Bà tôi ra đi trong đêm khuya. Trên khuôn mặt Bà có hai dòng nước mắt.
Giờ này thì tôi hiểu rằng lúc đó tôi ngu quá. Với tư cách của một người đã được rửa tội, lúc đó tôi có thừa khả năng để làm phép Rửa cho Bà Nội tôi: “Con rửa cho Nội, nhân danh Đức Chúa Cha, và Đức Chúa Con, và Đức Chúa Thánh Thần”. Giờ thì đành phó thác mọi sự cho lòng thương xót vô bờ bến của Chúa Ba Ngôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét