Thật là một lối mơ tưởng sai lầm.
Mấy hôm trước, nghe bài giảng tuyệt vời của Đức Cha Charles Chaput, Tổng Giám Mục của giáo phận Denver (Hoa Kỳ), nhân dịp lễ Corpus Christi, thấy ngài nói:
Chịu Phép Thánh Thể có nghĩa là ta hiệp thông với Thiên Chúa. Và nếu ta sống đời trái ngược với Phúc Âm, thì thật là thêm một tội trọng nếu ta vẫn cứ lãnh nhận Thánh Thể, bởi như thế là ta tự lừa dối mình, và là một sự xúc phạm đến Thiên Chúa.Nhưng nếu không được lãnh phép Thánh Thể, không được nuôi dưỡng bởi Mình Máu Chúa thì linh hồn tôi sẽ chết. Đành chịu thôi, bởi nếu tôi cứ cố tình hành xử như một đứa con bất tuân lời, thì đó là hậu quả của cái chết tự mình chuốc lấy. Sự việc xem chừng bi quan ở tầm vóc đáng sợ thật.
Sáng nay trên đường đi làm, nghe bài suy niệm hằng ngày nhân Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu, nghe kể lại dụ ngôn Con Chiên Lìa Đàn, làm tôi lại ngấn lệ. Con chiên lìa đàn ấy là tôi.
Vào đến công ty, mở hộp thư riêng, thấy ai đó gửi bài Suy Niệm Lời Chúa Trong Ngày, trong đó có bài thơ về lòng bao dung của Thiên Chúa:
Hỡi con yêu!Thử nghĩ, đấy chỉ là lời diễn tả hạn hẹp của một con người (của tác giả Mặc Trầm Cung). Lòng thương xót thật sự của Thiên Chúa phải còn nhiều hơn thế lắm lắm.
Hãy nhìn thật sâu trong tình yêu thập giá,
Để biết rằng Cha đã quá yêu con.
Vẫn chờ con dẫu sức cạn hơi mòn,
Cha vẫn đợi,
vẫn chờ con trong nỗi niềm khắc khoải.
Hãy về với Cha. Con ơi! Đừng ngần ngại,
Hãy tặng cho Cha những đinh sắt cuộc đời.
Cả nỗi nhục nhằn, nỗi cay đắng đầy vơi,
Cả những hòn đá đang chứa đầy thù hận.
Hãy về với Cha, dẫu đời con lận đận,
Để Cha được ôm con, được ru lại khúc tình ca.
Con hãy ngắm nhìn thật sâu vào tận trái tim Cha,
Con sẽ thấy,
Những giọt nước mắt Cha rơi phía đằng sau thập giá.
Hãy ngắm nhìn Cha, đừng như người xa lạ,
Hãy tặng cho Cha những vất vả nhục nhằn.
Những đắng đót cuộc đời, những chộp giựt đua tranh,
Cả những mối thù hằn mà con chưa kịp trả.
Hãy về với Cha, con nhé!
Và hãy ngắm nhìn thật sâu trong tình yêu thập giá.
Con sẽ hiểu rằng,
Cha đã quá yêu con.
A.P Mặc Trầm Cung
Vâng, sự việc xem chừng bi quan thật. Thế nhưng, dường như, khi nào thần khí vẫn còn hiệp nhất với thân xác này, và khi nào tôi vẫn còn khát khao sự hiệp thông kia, thì vẫn còn chút tia hy vọng. Chỉ khi nào tôi trở nên dửng dưng, không nhìn nhận những gì mình làm là sai trái, là kinh thiên động địa, là xúc phạm đến Đấng Tạo Hóa, thì chừng ấy mới thật sự là đáng sợ, bởi đó là lúc tuy thân thể này còn sống, mà linh hồn kia thì đã chết rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét