Chiều nay nhà tôi nấu nồi bún riêu. Bá chấy! Cùng dịp tam Muội tôi xuống chơi. Cô Bé này ngộ, mỗi lần muốn ghé thì không nói thẳng, chỉ nhắn tin vỏn vẹn: “What ya doing?” Không dịp gì đặc biệt. Chỉ đơn giản là ghé chơi tí rồi thì về. Nếu là mẫu thân tôi thì chắc bà sẽ nói “nó đi làm tình báo”. :-)
Nhắc chuyện nhắn tin, hôm Thứ Tư rồi thấy Cửu Thúc tôi email ngắn gọn: “Hải, con nói ba con và P gom cho cho chú mượn tạm 20000CAD để bù khoản hụt xây nhà, khi nào nhận tiền bồi thường chú sẽ trả lại…”. Tối Thứ Bảy, phụ thân tôi đi làm về, ghé nhà tôi. Hai cha con điện về VN “phỏng vấn“. Trong hoàn cảnh hiện giờ, số tiền này vượt quá khả năng tôi. Nhưng, người nhà tôi bên đây, nếu nhận xét phản ứng của tôi trong chuyện này, có thể thấy là tôi quá “sốt sắng”. Tôi sốt sắng đơn giản có 2 nguyên nhân:
- Các chú cô của tôi là những người đã trông nom cho sinh mạng của tôi trong lúc phụ thân tôi đi “học tập cải tạo”. Căn bệnh hiểm nghèo lúc tôi được 7-8 tuổi, nếu không có họ thì chắc giờ này tôi không còn tồn tại trên thế gian.
- Chú tôi trong hơn 20 năm nay chưa hề lên tiếng mượn/xin tôi đồng nào. Chứng tỏ ông đã cân nhắc rất kỹ trước khi mở lời.
Mẫu thân tôi hay so bì rằng tôi nặng tình với bên Nội hơn bên Ngoại. Trong vấn đề “ân nghĩa”, và trên phương diện của cái “nghĩa”, thì tôi làm việc trong khả năng, và chỉ vượt khả năng nếu nó liên quan đến con cái tôi. Nhưng đối với những người có ân sâu nặng với tôi như Ngũ Cô và các Thúc Thúc tôi, tôi sẵn sàng làm vượt quá khả năng, cho dù đã từ lâu rồi phụ thân tôi dường như đã không còn xem tôi như con cháu trong dòng họ của ông nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét