Qua những sự kiện thời sự gần đây quanh vụ lạm dụng trong Giáo Hội Hoàn Vũ, và vụ bổ nhiệm Tổng Giám Mục Phó cho Hà Nội trong Giáo Hội Việt Nam, tôi liên tưởng dường như thử thách mà Thiên Chúa đang đặt lên đàn chiên của Ngài trong thời đại ngày nay, cũng như trong mọi thời đại, là: vâng phục, hiệp thông, và phó thác. Sa-tăng lúc xưa do bất vâng phục nên đã sa ngã. A-dong và E-và cũng do bất vâng phục mà sa ngã. Và qua bài Lạy Chúa, con không hiểu nổi của bác Nguyễn Hữu Vinh, tôi nãy lên ý tưởng rằng dường như chúng ta chỉ “vâng phục” khi sự việc được xuôi theo nguyện vọng của mình, và khi việc xãy ra ngược với ý mình, thì ta lại dọa đòi từ bỏ Giáo Hội. Gợi nhớ câu nói của Thánh Y Nhã (Ignatius Loyola):
Để chúng ta được hiệp nhất trong ý chí cũng như trong việc vâng phục Giáo Hội, nếu Nàng định nghĩa cho những vật gì đó là “màu đen” mặc dầu đối với mắt ta nó xem chừng như là “màu trắng”, thì ta nên gọi nó là “màu đen”. Vì bởi, chúng ta phải tin tuyệt đối, rằng Thánh Linh của Chúa Cứu Thế, và Thánh Linh của Giáo Hội Chính Thống, hiền thê của Ngài, là một.
Câu hỏi đang đặt ra không những chỉ là “[con] có yêu bố không”, mà là “con có tin cậy nơi bố không”. Nếu “con” tin cậy “Bố”, nhưng “con” chê bai, thậm chí từ bỏ Hiền Thê mà “Con Bố” đã chọn, thì chẳng khác nào “con” nghi ngờ sự lựa chọn của “Bố”. Thế thì con “tin cậy” “Bố” đến mức độ nào?
Quan niệm “ý dân là ý Trời” nó chính xác ghê gớm đến độ khi Chúa Giêsu bị dân Ngài hô hào “Hãy đóng đinh nó đi!”, thì đó cũng là ý Trời. Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, hãy còn rất nhiều thứ mà con người nhỏ bé của chúng ta “không hiểu nổi”. Thay vì một, chính quyền Hà Nội từ nay sẽ phải đối phó với hai “cây gai”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét